“Thời gian trôi qua, những gì ngày ấy cho rằng rất đỗi bình thường bây giờ có muốn cũng không thể quay trở lại. Kỉ niệm tuổi trẻ của chúng tôi, tất cả đều gửi gắm ở nơi này”
Dịch #JinieLynk – #Nanie’s
Người mà mình từng liếc mắt một cái là có thể thấy trên sân thể dục, nay chẳng được gặp nữa.
Là lời dặn dò trong bài phát biểu của cô giáo chủ nhiệm.
Là những khóe mắt đỏ hoe và những cái cúi đầu lặng lẽ của bạn bè tôi khi tôi đọc bài phát biểu cuối cùng.
Là cái kí tên vội vàng trên lưng áo, là dòng chữ nghiêng nghiêng lấm tấm mồ hôi.
Là cả màu nắng của nụ cười, lá biếc rơi trên tóc.
Và cả cái vẫy tay tạm biệt màu phượng đỏ dần xa…
(Kiếng Cận)
Là những khóe mắt đỏ hoe và những cái cúi đầu lặng lẽ của bạn bè tôi khi tôi đọc bài phát biểu cuối cùng.
Là cái kí tên vội vàng trên lưng áo, là dòng chữ nghiêng nghiêng lấm tấm mồ hôi.
Là cả màu nắng của nụ cười, lá biếc rơi trên tóc.
Và cả cái vẫy tay tạm biệt màu phượng đỏ dần xa…
(Kiếng Cận)
Một đời có bao nhiêu lần khóc? Bao nhiêu lần cười? Bao nhiêu lần cầm lấy một bàn tay và bao nhiêu lần phải buông tay một người nào đó?
Những gì đã qua thì không còn có thể trở về được nữa, có được thì cũng sẽ có lúc mất đi. Những gì đáng trân trọng và những gì không đáng, rồi một lúc nào đó tất cả chúng ta cũng sẽ phải nói lời “tạm biệt”…
Những gì đã qua thì không còn có thể trở về được nữa, có được thì cũng sẽ có lúc mất đi. Những gì đáng trân trọng và những gì không đáng, rồi một lúc nào đó tất cả chúng ta cũng sẽ phải nói lời “tạm biệt”…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét